Image default
Huế trong tôi Viết về Huế

Nỗi niềm mưa Huế

Booking.com

Lỗi hẹn hoài, thế rồi tôi cũng đã sải bước chân trên cầu Trường Tiền, ngắm dòng Hương đùng đục nước. Mưa Huế chiều nay, một chiều mùa đông đã bảy phần lành lạnh.

Thật lạ, cơn mưa đến, chẳng ồn ã, cứ thế tuôn rơi, những thanh âm vừa đủ để không khuấy động không gian cô tịnh. Cũng thật lạ, mưa cũng không làm cho người Huế hối hả nhiều, những chiếc ô được mở ra, những tấm áo mưa được khoác lên người, và dòng người giữa phố, trên vỉa hè và những con người trong công việc thường ngày, vẫn cứ chầm chậm, lặng lẽ.

Ghé vào quán cà phê bên dòng sông Hương, nơi những chiếc bàn được kê kiểu nhà rường, nơi ta có thể nhẩn nha từng giọt cà phê, ngắm những giọt mưa đang làm nghiêng dòng Hương. Và bên tai, chậm buồn mà tha thiết, khúc “Diễm xưa” của Trịnh qua tiếng hát Khánh Ly như cây cầu gió nối lòng khách cùng mưa Huế, “Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ/ dài tay em mấy thuở mắt xanh xao/ nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ/ đường dài hun hút cho mắt thêm sâu”. Mưa Huế buồn, cái buồn lạnh thấm sâu vào lòng người, gợi trong mỗi người chút hoài niệm về những kỷ niệm, kỷ niệm thương yêu tha thiết mà ta đã từng quên giữa cuộc đời này. Mưa khơi gợi từng ngõ ngách của ký ức, mưa đủ dài để đợi ta ngắm nhìn lại lòng mình, những phút xao lòng thuở trước, dịu dàng hiện, ngập ngừng nhòa. Phút nhòa trắng xóa của mưa cho ta thật nhiều nhẹ nhàng, cũng cuốn đi giúp ta những muộn phiền sầu nhớ, những căng thẳng thường ngày. Mưa gọi về cho ta ký ức về một người con gái ta đã cố quên đi. Rút điện thoại, bấm những con số thân quen thuở nào, chuông đổ, và tôi nhường cho mưa Huế nói những nỗi niềm với người xưa cũ, sau tiếng chào nửa lạ nửa quen… Có buổi nào, ta cũng đã vội vã đạp những vòng xe chở người yêu chạy trốn cơn mưa bất chợt sau buổi tan trường…

mua hue

Hình ảnh từ internet

Phía góc quán cà phê, một nữ họa sĩ hẳn cũng yêu mưa Huế tha thiết, đang phất những nét cọ theo chiều mưa. Tôi không biết chị, cũng không hiểu chị, nhưng tự dưng thấy gần chị, gần một tâm hồn đang dùng cây cọ và lòng mình để chinh phục chàng mưa, chàng thì đang trồng cây si giữa xứ Huế, hệt như một câu chuyện tình tay ba lãng mạn. Bên kia dòng Hương, khói lam chiều từ những ngôi làng ẩn hiện dưới lùm cây bạc màu mưa đủ để gợi lòng ta hơi ấm gia đình quanh bếp lửa, không khí ấm áp hiện ra từ mâm cơm, quây quần, trò chuyện.

Mưa khoác lên Huế vẻ thâm trầm, qua làn mưa, những bức tường thành, những lăng đài một thời uy vệ càng rêu phong quá đỗi. Mưa cũng cho Huế một gam màu trầm lạnh, trầm vang từ những phố nhỏ, những ngôi nhà thấp, những hàng cây lặng lẽ, và những bước chân người cũng lặng lẽ. Mưa chéo nghiêng như để song song với những tấm lưng đang gồng nhô về phía trước của những người đạp xích lô trên phố. Dẫu biết rằng, mưa Huế cũng như kẻ si tình, bám riết lấy xứ sở này nhiều ngày, nhiều tuần chưa chịu nghỉ.

Rồi, như một kẻ lãng du, mình rong xe dọc những con đường nhỏ trong Thành Nội. Mưa ghé qua những chùm lá nhỏ của những hàng cây xanh hai bên đường, trước khi đọng thêm giọt lớn, giọt lớn kết dòng nơi mặt đất. Nào dấu chân xưa, nào dấu chân nay, nào nốt thăng nốt trầm, nào những can qua, khói lửa, giờ đây đều tan biến, đều được cơn mưa gột rửa, chỉ để lại Huế thâm trầm, lặng lẽ, mộng mơ. Du khách phương xa đến với Huế, mang về trong hành lý của mình những vuông vải áo dài, những chiếc nón Huế trắng, những tấm hình bên lăng tẩm đền đài; còn riêng ta, ta sẽ mang từ Huế về nỗi niềm mưa Huế, buồn mà nhớ những cơn mưa!

Tản văn của NGUYỄN VĂN CƯỜNG

Nguồn: QĐND

tiếc gì 1 click để cho sao nếu thấy hay

Related posts

Vẽ tình yêu quê hương

Mr Hòa

Nguồn gốc chiếc nón bài thơ xứ Huế

Mr Hòa

Về miền cỏ xanh trầm tích

Mr Hòa

Leave a Comment